.
“Oh —— thì ra Nhiếp đại tiểu thư đánh người, ói lên người người khác, rồi nhẹ nhàng giải quyết qua loa?”
Nhiếp Minh Dung bị giọng điệu này của anh đánh ngực thấy, nhưng rốt cuộc vẫn là có chút chột dạ, liền hòa nhã nói: “Vậy theo Trần lão bản chi thấy chứ ?”
Trần Triều Sinh cúi đầu nhìn quần áo bẩn thỉu không chịu nổi của mình, tự nhiên nở nụ cười mang theo mấy phần suy nghĩ: “Đây là bộ quần áo tôi thích nhất, hơn nữa tuyệt không có bộ thứ hai, cho nên...”
“Chỉ cần là quần áo nhất định có thể làm thêm một bộ giống y hệt...” Nhiếp Minh Dung cắt đứt lời anh, trong lời nói lộ ra mấy phần tự phụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây