.
Chưởng Châu thẹn thùng vội đẩy Phó Cánh Hành ra, không nghĩ rằng tiểu quỷ nhanh trí kia đã che mắt xoay người chạy, còn vừa chạy vừa la: “Gia Thụ không thấy gì…”
“Phó Cánh Hành! Đều do anh!”
Chưởng Châu ảo não giậm chân, trợn mắt nhìn anh, bĩu môi.
Cô hiếm khi lộ ra dáng vẻ cô bé ngây thơ hồn nhiên, càng làm anh nhớ tới dáng vẻ cô bốn năm trước khi bọn họ mới quen biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây