.
“Tôi hỏi lại cô một lần, Chưởng Châu và Gia Thụ ở đâu!”
Phó Cánh Hành tiến lên một bước, nắm tóc cô ta túm cả người cô ta lên, lớn tiếng ép hỏi.
Giang Lộ Vân bỗng nhiên khàn khàn cười vài tiếng, cô nâng tay gạt tóc rối lung tung trên mặt đi, cứ như vậy mỉa mai cười nhìn Phó Cánh Hành: “Đã chết, sớm đã chết, tươi sống chết đói, khát chết, bị rệp cắn chết!”
Cô điên rồi, có lẽ trong thời gian trông mong chờ đợi vô vọng mấy năm như một ngày đó, có lẽ cái năm Ngật Nhiên chết thảm kia, cô sớm đã muốn điên rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây