Ngón tay mảnh khảnh của Đổng Tuyết nhẹ nhàng gõ gõ bàn, cô lấy gạt tàn ra, cầm một gói thuốc cho phụ nữ ra, hỏi Phó Cánh Hành: “Phó tiên sinh không ngại chứ?”
Phó Cánh Hành lắc đầu, Đổng Tuyết châm thuốc, say mê hít sâu một hơi.
Phó Cánh Hành đột nhiên mở to mắt nhìn thuốc trên tay cô.
Đổng Tuyết lại giống như căn bản không để ý tới ánh mắt anh, cứ một mình hút thuốc.
Cô hút xong hai điếu, trong không khí tràn ngập hương vị cổ quái nói không nên lời, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, mùi hương này lúc đầu ngửi tới khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần lại như nghiện nó, muốn ngừng mà không được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây