“Kiệt Sâm, mang em gái nhỏ của chúng ta về, nuôi lớn thật tốt.”
“Tôi không muốn…” Phạm Âm vừa lên tiếng, Côn Đình liền giơ tay đánh gáy cô, cô lập tức mềm nhũn ngã vào torng ngực Côn Đình.
“Lát nữa đưa em ấy đến chỗ anh đi.”
“Dạ, anh cả… Chẳng qua, vị này là Phó phu nhân phải không?”
Côn Đình cau mày suy nghĩ chốc lát, nhìn Vệ Nhược Lan nói: “Vệ Tử Sâm và ba bất hạnh qua đời, bà ấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta cần làm rất nhiều chuyện, người Phó gia cũng rất khó dây dưa, chúng ta không cần thiết lại đi kết thù, đưa đi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây