.
“Châu Nhi, em giận anh thế nào cũng được, không để ý tới anh cũng không sao, nhưng em đừng nói với anh muốn tách ra, chúng ta đi đến ngày hôm nay cũng đã trải qua bao nhiêu khó khăn, Châu Nhi, em nghĩ lại thời gian chúng ta cùng vui vẻ ở bên cạnh nhau đi...”
Mắt anh đỏ bừng, làm hại hốc mắt cô cũng cay cay đau đớn, nước mắt dần dần ứa mi: “Nhưng Phó Cánh Hành à... Vì sao em rời khỏi nơi này, mỗi khi nhắm mắt lại, nhớ đến đều là chuyện không tốt, không thoải mái đây?”
“Phó Cánh Hành, chúng ta tách ra một đoạn thời gian để cả hai tự bình tĩnh lại đã...”
“Không được, không được!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây