.
Chưởng Châu thật sự không nhịn được nữa, dừng bước, xoay người nhìn Từ Cẩn Nhiên khóc sướt mướt, đôi mắt trong suốt đầy bình tĩnh và hời hợt: “Từ tiểu thư, tôi từ đầu đến cuối không nói câu nào với cô, cô khóc ủy khuất như vậy là ý gì?”
Từ Cẩn Nhiên ngẩn ra, càng ủy khuất nhìn Phó Cánh Hành, khiếp sợ nói: “Chị Châu nhi…”
“Ba mẹ cô nhận Phó tiên sinh làm con nuôi, ba mẹ tôi cũng không nhận con gái nuôi gì, cô hãy gọi tôi là Nhiếp tiểu thư đi.” Chưởng Châu quả thực không muốn nghe cô kêu một tiếng rồi một tiếng ‘Chị Châu nhi’, liền cau mày lạnh lùng nói.
Nước mắt Từ Cẩn Nhiên rơi càng nhiều, cô ta cúi thấp đầu, theo bản năng nhích lại gần Phó Cánh Hành: “Anh Cánh Hành, chị Châu nhi, không, có phải Nhiếp tiểu thư rất giận hay không, đều là em không tốt… Em gây phiền toái cho hai người, anh Cánh Hành, em nên về Bắc Kinh…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây