Đây là em gái của người bạn thủ túc duy nhất của anh, sao anh lại không che chở cho cô chứ.
“Anh sẽ như Ngật Nhiên thương em như em gái vậy.” Phó Cánh Hành cúi đầu đưa tay lau nước mắt cho cô: “Anh nói được sẽ làm được.”
“Anh…” Từ Cẩn Nhiên khóc lớn lại chui vào lòng Phó Cánh Hành, gắt gao ôm lấy anh khóc tê tâm liệt phế như đứa bé chịu ủy khuất lớn.
Phó Cánh Hành chần chờ một chút cuối cùng cũng vỗ vỗ vai cô: “Được rồi, nhiều người ở đây, không cần khóc.”
“Vất vả lắm em mới có một anh trai, để cho em khóc một lúc nữa đi…” Từ Cẩn Nhiên nghẹn ngào, không chịu ngẩng đầu nhưng cứ ôm chặt phc: “Anh, anh, anh sẽ tốt với Cẩn Nhiên cả đời đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây