.
Nhiếp Minh Dung đứng một mình ở ngoài cửa rất lâu, xe của Phó Cánh Hành đã sớm không thấy bóng, cô mới chậm rãi quay về phòng của Chưởng Châu.
“Cậu ta đi rồi.”
Nhiếp Minh Dung vừa mở miệng, Chưởng Châu liền nhắm chặt mắt, rơi lệ: “Chị cả, em làm mất mặt Nhiếp gia, nếu như ba ở trên trời có linh, nhất định rất buồn.”
“Nếu như ba biết, sẽ chỉ đau lòng vì em.” Nhiếp Minh Dung lau nước mắt cho cô: “Bất kể thế nào, cậu ta đối với em là thật lòng, từ đầu đến cuối không rời bỏ em, Châu nhi, em không nên bởi vì chuyện của Phó gia mà giận cá chém thớt cậu ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây