Cô không biết vì sao nhìn dáng vẻ đứa nhỏ đáng thương như vậy, đôi mắt cũng hơi hơi đỏ lên, nhịn không được mà coi như đó là con mình, xoa xoa đầu anh, an ủi nói: “Thật là đứa nhỏ đáng thương, đừng buồn, nếu mẹ cậu nhìn thấy không biết sẽ đau lòng thế nào đâu...”
“Cảm ơn ngài.” Vệ Tử Sâm nuốt xuống chua sót nơi yết hầu, Phó phu nhân nhìn thấy anh, trong mắt tràn đầy thương xót, thương xót này là vì đứa nhỏ chưa từng một lần nhận được tình thương của mẹ là anh, nhịn không được mà suýt rơi lệ.
Anh thật không ngờ trên đời này có chuyện lại trùng hợp như vậy, anh cũng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện người vài chục năm cũng không có tung tích lại cứ như vậy đứng trước mặt anh.
Nhưng trong lòng anh vẫn là sinh ra vài phần hy vọng, bà ấy cũng họ Vệ, nguyên quán của bà ấy ở Tô Hàng, bà ấy cũng thích hoa lan, quan trọng nhất là khi anh nhìn thấy bà liền cảm thấy gắn bó thân cận tự nhiên, anh tin tưởng trực giác của mình.
Nhưng nếu chưa xác đinh trăm phần trăm, anh sẽ không qua loa tùy tiện hỏi ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây