Tuy anh không được phép bước vào Phó thị nữa, nhưng anh quản lý Phó thị nhiều năm, đã sớm đứng vững gót chân, nhưng nguyên lão trong Hội đồng quản trị ầm ĩ thế nào đi nữa, vẫn nể mặt anh mấy phần, dù sao, ai cũng biết, cho dù Phó Cánh Hành không tiến vào công ty, Phó thị vẫn do anh định đoạt.
Lúc này Nhiếp Minh Dung lại nộp đơn xin từ chức.
Phó Cánh Hành không phê chuẩn, Nhiếp Minh Dung cố ý từ chức.
“Thứ nhất, tôi không muốn anh khó xử, tôi có ở công ty cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng anh là tâm phúc của Phó thị, nếu vì tôi mà trở mặt với quản lý cấp cao của công ty, không khỏi mất nhiều hơn được. Thứ hai, ngày đó tôi tiến vào Nhiếp thị chỉ vì ba chết mẹ điên, em trai còn nhỏ, bất đắc dĩ mà thôi, tôi không thích cái này, tôi cũng không có thiên phú kinh doanh, vì vậy, Nhiếp thị ở trong tay tôi mới có thể dần sa sút, bây giờ, em gái có anh, tôi rất yên tâm, Minh Lãng lại hiểu chuyện, Nhiếp gia chúng tôi sau này không cần tôi lo lắng nữa, tôi cũng nên đi làm một vài chuyện mình thích…”
Nhiếp Minh Dung nói ra lời này, Chưởng Châu khuyên Phó Cánh Hành trước: “Cứ nghe theo chị cả đi, em cũng không nỡ chị ấy cực khổ cả ngày, người làm chuyện mình thích mới có thể vui vẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây