Phó Cánh Hành không nhịn được bật cười, tuy rằng anh rất muốn nhưng vẫn lo lắng thân thể cô không tiểu liền qua lớp chăn ôm lấy cô: “Được rồi, không trêu em nữa, có muốn dậy ăn chút gì không?”
“Anh không lừa em đấy chứ?”
Chưởng Châu từ trong chăn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như lòng bàn tay, đôi mắt to linh động nhìn anh giống như một đứa bé ngây thơ, anh mềm lòng, cúi đầu hôn trán cô: “Không lừa Châu nhi, từ trước tới nay đều chưa bao giờ lừa Châu nhi.”
Lúc này Chưởng Châu mới nhoẻn miệng cười với anh, hai má lúm đồng tiền ngọt say lòng người: “Không tệ lắm.”
Dậy không nổi lại vươn hai tay ra làm nũng với anh: “Vậy anh ôm em đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây