.
“Châu nhi, ngẩng đầu…”
Phó Cánh Hành cảm thấy không thoải mái, dùng sức kéo cô từ trong ngực ra, nhưng Chưởng Châu quay mặt qua chỗ khác, không muốn anh nhìn thấy mắt cô đỏ.
Trong lòng Phó Cánh Hành lúc đầu vốn vui mừng, cô để ý như vậy, cho anh biết rõ tình ý của cô đối với anh hơn, nhưng anh cuối cùng vẫn không nỡ để cô thương tâm.
“Em thật sự không sao… Anh mau đi họp đi, đừng chậm trễ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây