.
Phó Cánh Hành lúc này mới nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại gật đầu ra hiệu với Lâm Viên, lạnh lùng nói: “Em từ nhỏ đến giờ còn thích bám ba ba như con khỉ nhỏ. Ngày nào anh cũng thấy em. Cho dù em có là tiên nữ, anh cũng sớm nhìn chán. Huống chi, em lại không đẹp bằng Châu nhi...”
Cảnh Thuần giận đến vung chân, vứt một đống thức ăn thuốc bổ lên bàn: “...Mệt cho em lo lắng đến thăm anh, anh lại nói em như vậy! Đúng vậy a. Em sao có thể sánh với Châu nhi nhà anh. Châu nhi xinh đẹp, Châu nhi ngoan ngoãn, Châu nhi hiểu chuyện, Châu nhi khả ái... Ai u, đại ca ngày ngày nhắc tới mấy chục lần, em đã nghe đến nỗi đầu óc choáng váng luôn rồi... “
Cảnh Thuần nói như pháo nổ, Lâm Viên ngồi một bên, thỉnh thoảng nhìn cô, xấu hổ cười nhẹ.
Chưởng Châu nâng hoa quả đứng cửa phòng vệ sinh, thẹn đến nỗi hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào. Cảnh Thuần nói một câu, Phó Cánh Hành lại đáp một câu ‘nói vậy rất đúng’. Cô thực sự là...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây