.
Chưởng Châu chần chờ một chút, tay anh vẫn cứ cố chấp đưa ra như vậy, trên mu bàn tay loang lổ tất cả đều là vết thương, Chưởng Châu cắn cắn môi, cuối cùng vẫn chậm rãi đưa tay ra cho anh.
Lúc anh chạm được vào tay cô, lập tức cầm chặt những ngón tay thon dài như ngọc kia, “Châu Nhi, anh chỉ cần em ở cạnh anh một lát thôi, em ở bên cạnh anh, vết thương của anh nhất định sẽ khỏi rất nhanh.”
Chưởng Châu gật gật đầu, ngoan ngoãn ‘ừ’ một tiếng: “Tôi không đi, tôi ở lại chăm sóc anh, nhưng anh cũng không được tùy hứng chọc hai bác tức giận nữa...”
“Tôi đều nghe lời em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây