Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 50: Không thể kiềm chế

Chương Trước Chương Tiếp

.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không thể gạt Lý gia, cũng may mọi người đều biết đạo lý việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ăn ý lựa chọn âm thầm xử lý.

Nể mặt Nhiếp Yên Dung và Phó Cánh Hành, trưởng bối Lý gia cũng không trách mắng Chưởng Châu, nhưng sắc mặt Lý phu nhân vô cùng khó coi.

Cũng may vết thương của Lý Khiêm nhìn nghiêm trọng nhưng cùng lắm chỉ vá mấy mũi kim thì không có gì đáng ngại.

Rốt cuộc là con ruột mình, đợi đến khi phòng bệnh chỉ còn lại người nhà Nhiếp Lý, Lý phu nhân liền lên mặt khiển trách Chưởng Châu: “… Như thế nào đi nữa, Chưởng Châu cô cũng không thể ra tay ác như thế, cô nhìn vết thương trên đầu A Khiêm đi, nếu xảy ra bất trắc gì cô chịu trách nhiệm nổi sao?”

“Biết nguyên nhân Lý phu nhân hãy trách móc Chưởng Châu.”

Nhiếp Minh Dung nắm chặt tay Chưởng Châu, không chút khách sáo nói.

“Vậy cô hãy nói đi, tại sao động tay!”

Chưởng Châu cắn môi, sợ hãi, giờ phút này trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng.

Từ nhỏ đến lớn, đừng nói ra tay đánh người, chỉ động vật nhỏ cô cũng không nỡ đánh, nhưng mà lần này Lý Khiêm quá đáng.

“Anh ta uống rượu say, muốn khinh bạc tôi…”

Lý phu nhân nghe vậy, cười lạnh: “Nó là vị hôn phu của cô, A Khiêm thích cô mới muốn thân mật với cô, khinh bạc cái gì, nói ra không sợ người ta cười rơi răng sao!”

“Vị hôn phu hôn thê thì sao, không phải vẫn chưa kết hôn sao!”

Nhiếp Yên Dung đẩy cửa đi vào, nghĩ đến Lý Khiêm lỗ mãng, Lý phu nhân lại giúp hóa phiền, không nhịn được hung ác trợn mắt nhìn Lý phu nhân.

Nhiếp Minh Dung kinh ngạc nhìn Phó Cánh Hành, cô ta hiểu Phó Cánh Hành, mặt lạnh tâm lạnh, chuyện như vậy, anh căn bản khinh thường, không thèm lộ mặt.

Vì có quan hệ với Nhiếp gia, anh cùng lắm phái người tới liếc mắt nhìn đã coi như là ưu đãi.

Nhưng hôm nay anh đến bệnh viện cùng Nhiếp Yên Dung, Nhiếp Minh Dung nghĩ tới dáng vẻ thân mật của bọn họ lúc rời đi, xem ra, anh rất thích Yên Dung.

Trong lòng Nhiếp Minh Dung vừa vui vừa khó chịu, nếu là Chưởng Châu, cô ta nhất định vui mừng…

Ánh mắt Phó Cánh Hành dừng lại trên người Chưởng Châu.

Chuyện xảy ra, không ai chú ý cô, tóc tai quần áo không sửa sang lại, tóc rối bời, đồ trang sức sớm không biết rơi ở đâu, quần áo xốc xếch, trên da thịt trắng như tuyết có dấu năm ngón tay đỏ thẵm, môi son cũng nhạt đi, hai cổ tay bầm tím, tay Phó Cánh Hành xuôi bên người bỗng siết chặt.

Cô ngơ ngác đứng bên cạnh Nhiếp Minh Dung, nước mắt đầm đìa, môi ngập ngừng nói, tựa như muốn khóc nhưng lại liều mạng chịu đựng, Phó Cánh Hành chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa giận mơ hồ vọt lên, anh không thể kiềm chế.

“Yên Dung nói đúng, vị hôn phu hôn thê mà thôi, Lý đại thiếu gia mượn men rượu khi dễ người khác, là thật sự không coi Nhiếp gia và Phó gia ra gì.”

Phó Cánh Hành vừa mở miệng, bầu không khí trong phòng bệnh liền ngưng trệ.

Nhiếp Yên Dung nhìn anh, trong mắt không giấu được vui mừng, anh công khai đứng bên cạnh cô ta, phụ họa lời cô ta, đây là lần đầu tiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️