Gió thổi bay rèm che, ánh mặt trời cũng dần lên, Chưởng Châu ngẩn người nhìn ghế sofa anh đã ngồi, bỗng nhiên không nghe khống chế đi qua sau đó ngồi xuống, từ từ vươn tay vỗ vỗ vị trí lạnh lẽo trên ghế.
Anh trai nhỏ, gặp lại, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lén giấu anh ở trong lòng, rốt cuộc sẽ không như thế nữa...
*
Nhiếp Yên Dung nhìn thấy Phó Cánh Hành thì gương mặt không che dấu được sự vui vẻ, cô ta xách làn váy chạy tới trước mặt anh, kéo tay anh nhíu mày dò hỏi: “Sao đi lâu như vậy, em thật lo lắng cho anh, vết thương như thế nào? Còn đau không?”
Cô ta cẩn thận cầm tay anh, từng câu từng chữ đều là quan tâm.
Phó Cánh Hành nhìn Nhiếp Yên Dung, cô là vị hôn thê của anh, tương lai sẽ là vợ anh, là phu nhân của Phó gia, mẹ của con anh, muốn song vai với anh, cùng nhau hô mưa gọi gió.
Anh không chán ghét cô, ngược lại giữa bọn họ còn có một chút tình cảm xưa, anh sẽ đối xử tử tế với cô, cho cô vị trí Phó phu nhân có tất cả mọi thứ nhưng anh biết rõ anh sẽ không yêu cô.
Phó Cánh Hành vươn tay, lần đầu tiên thân mật vén tóc cô ta, âm thanh cũng dịu dàng hẳn “Không có việc gì, em không cần lo lắng, miệng vết thương đã xử lý tốt rồi.”
trong nháy mắt Nhiếp Yên Dung sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, vành mắt lại đột nhiên đỏ hoa, cắn môi, nhịn rơi nước mắt, trong lòng tràn đầy vui mừng và không dám tin tưởng.
“Cánh Hành…”
Cô ta lẩm bẩm gọi một câu, nếu không phải ở trước công chúng, cô ta hận không thể lập tức nhào vào trong lòng anh không chịu buông tay.
Đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với cô ta như thế.
“Chúng ta đi thôi.”
Phó Cánh Hành chần chờ một chút, sau lấy nắm tay Nhiếp Yên Dung.
Nhiếp Yên Dung dùng sức gật đầu, cười rơi nước mắt: “Được, chúng ta đi thôi, chúng ta đi về nhà.”
*
Lý Khiêm uống say khướt trở về phòng, Chưởng Châu nhìn thấy cả người anh ta toàn mùi rượu, nhanh chóng rót ly nước ấm mật ong tới, Lý Khiêm không nhận lấy mà để cô cầm sau đó uống hết, Chưởng Châu muốn đặt ly không xuống thì Lý Khiêm túm chặt cổ tay cô kéo cô vào trong lòng.
Chưởng Châu hoảng hốt, liều mạng né tránh, đôi mắt Lý Khiêm đỏ lên, hơi thở toàn mùi rượu phun ra, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, Chưởng Châu gấp phát khóc, Lý Khiêm lại gắt gao nắm chặt tay không cho cô rời đi.
“Lý Khiêm, anh buông tôi ra.”
“Chưởng Châu, chúng ta là đã đính hôn, chẳng lẽ anh không thể đụng vào em? Hả? Chưởng Châu, em nói có phải em không thích anh đúng không? Em đã không thích thì nói còn làm bộ làm tịch cái gì?”
Mùi rượu bốc lên, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy thất bại, té nhào trên người một cô gái.
Anh ta cúi đầu khom lưng giữ mình trong sạch, chiều cô, nâng niu cô hận không thể móc tim ra nhưng cô thì sao, mãi mãi lạnh nhạt, nắm tay một chút cũng không cho, anh em của anh ta gần như cười chết anh ta, anh ta đều nhịn nhưng cô vẫn thế.
Hôm nay anh ta tuyệt đối không bỏ qua, anh ta đã là vị hôn phu của cô, hiện tại anh ta có leo lên người cô Nhiếp gia cũng không thể làm gì.