.
Anh đột nhiên như lấy lại tinh thần, gương mặt lạnh lùng tái nhợt bỗng nở nụ cười nhẹ, đôi mắt anh lóe sáng lấp lánh, anh gọi cô: “Châu Nhi.”
Giọng anh hơi khàn khàn, sau khi mở miệng cả người lại kịch liệt ho khan vài tiếng, có lẽ nhiễm khí lạnh vào người, vừa ho một cái, phổi đau như bị xé rách, anh giấu diếm hơi nhăn mày một cái, cũng rất nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường.
Lông mày Chưởng Châu nhíu chặt: “Phó tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì.”
Cô không tiến lên, cũng không thay đổi xưng hô, nếu không phải trên mặt trên mặt cô có chút lo lắng, tất cả điều này giống như trở về lúc ban đầu, khi anh và Nhiếp gia mới tạo dựng quan hệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây