.
Cừ Phượng Trì đem trà nóng uống một hơi cạn sạch, anh đứng lên, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt anh thâm thúy ôn nhu, lúc nhìn cô có chất chứa không nỡ cùng lưu luyến, nhưng cô chưa từng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Em đi nghỉ sớm đi.”
Anh xoay người ra khỏi phòng ngủ của cô, đứng ngoài hành lang thật lâu, mãi đến khi đèn trong phòng cô tắt đi, anh mới vừa rồi chiết thân, từng bước một trở về chính mình phòng.
Vết thương gãy xương trên cánh tay trái động một ngày, hơi hơi đỏ lên sưng đau, sau khi tắm rửa, người hầu xoa cho anh, lại bôi thuốc giảm sưng tiêu bầm, Cừ Phượng Trì lúc này mới khoác áo ngủ lên giường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây