Chưởng Châu như bị sét đánh đột nhiên ngẩng đầu không dám tin nhìn người đàn ông.
Người đàn ông lạnh lùng như thế cũng có lúc dịu dàng, trái tim Chưởng Châu như bị bóp nát, hóa thành bột mịn bay vào trong gió, không cách nào nói nên lời.
“Em cũng cảm thấy giật mình đúng không? Tính tình hiện tại của chị hai em, ai mà ngờ lúc còn nhỏ lại bướng bỉnh như thế, dẫm hỏng hoa tôi thích nhất...”
Âm thanh của anh như xa xăm, mơ hồ, lại như cách một thế giới, cách vạn dặm nhìn không thấu.
Là anh, là... anh.
Nhưng cô... lại không là cô nữa.
Bỗng nhiên Chưởng Châu xoay người sang hướng khác, động tác châm thuốc của Phó Cánh Hành dừng lại, cho rằng cô không thích mùi thuốc, anh cúi người dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn.
“Anh rể, em muốn nghỉ ngơi một lúc…”
Âm thanh của cô rất lạ, như tiếng khóc nức nở.
Phó Cánh Hành nhíu mày không nói gì nữa mà đứng lên đi ra khỏi phòng.
Chưởng Châu đi đến phòng rửa mặt, cô đứng trước bồn rửa tay nhìn bản thân trong gương.
Như một diễn viên trên sân khấu bị người ta cười nhạo, châm biếm sau đó cả sân khấu trống trơn, một mình cô đứng đó như vai hề.
Cô đào tim đào phổi mà đối đãi với người ta, vì sao lại biến thành như vậy.
Cô vẫn luôn nhớ rõ lúc cô té ngã rơi nước mắt thì người tiến lên ôm cô vào ngực dỗ, lại dung khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Cô vẫn luôn nhớ rõ lúc còn nhỏ cô ham chơi ở trong vườn chèo thuyền hái sen ngã xuống nước, là ai không muốn sống nhảy vào hồ cứu cô.
Cô vẫn luôn nhớ rõ, chị em các cô là người thân thiết nhất trên đời, là những người có chung dòng máu.
Cô vẫn luôn cho rằng chị ấy giống cô luôn đặt cốt nhục tình thân lên vị trí cao nhất.
Nên mới cho rằng chị ấy sẽ mãi mãi không tổn thương cô, mới tình nguyện vì chị ấy gả cho người đàn ông mình không thích...
Chưởng Châu cảm thấy lồng ngực đau đớn, đau đến nỗi cô không đứng dậy nổi, chỉ có thể cúi người thở từng ngụm, nước mắt bừa bãi rơi xuống, cô khóc không ra tiếng nhưng lại tê tâm liệt phế.
Cô biết cô hoàn toàn mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, rốt cuộc cô không còn cách nào chờ đợi người kia nữa.
Đến một bước này dù cô đang đi trên lưỡi dao, bị dày vò nhưng phải làm như không có việc gì mà đi tiếp.
Cuối cùng cô vẫn không phải là chị ấy, không dễ dàng vứt bỏ tình cảm của mình.
Xem như cô khi còn nhỏ ngây thơ ngốc nghếch, xem như chị ấy đã từng không để ý tính mạng cứu cô.
Chưởng Châu rửa mặt thật sạch, cả người mất hồn ra khỏi phòng rửa mặt, bên ngoài trống không, Phó Cánh Hành đã đi rồi.