Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 46: Như bị sét đánh

Chương Trước Chương Tiếp

“Đưa tay cho em.” Chưởng Châu mở miệng, Phó Cánh Hành không hiểu sao lại nhếch môi, ngoan ngoãn đưa tay qua.

Chưởng Châu nhíu mày cẩn thận nâng tay anh lên.

Tay cô vừa trắng vừa nhỏ, bàn tay anh nắm trong bàn tay cô, nhìn thì lớn như thế, trông thật buồn cười.

Phó Cánh Hành khí định thần nhàn thoải mái ngồi đó, ánh mắt không thèm chớp nhìn chằm chằm mỗi động tác của cô.

Chưởng Châu cẩn thận cởi băng gạc bị máu thấm ướt trên tay anh ra, chờ đến khi nhìn thấy miệng vết thương không nhịn được kinh hô: “Sao lại nghiêm trọng như thế?”

Mảnh vụn thủy tinh chưa được lấy hết, dính vào di thịt, máu thịt mơ hồ, cô nhìn mà không chịu nổi, không biết người này làm bằng sắt hay sao mà mặt mày chẳng thèm đổi sắc.

Chưởng Châu nhíu mày, cẩn thận dung nhíp gắp hết vụn thủy tinh ra, sau đó dung thuốc tiêu độc rửa sạch vết thương, cuối cùng bôi thuốc cầm máu lên, dung băng gạc quấn lớp này đến lớp khác, rồi thắt lại một cái thật đẹp.

Bộ dạng nghiêm túc của cô vô cùng xinh đẹp, đôi mày đen nhánh nhíu chặt, miệng cũng mím chặt, ngón tay vừa mềm mại vừa linh hoạt, ngẫu nhiên chạm vào thật làm cho lòng người dao động.

Ánh sáng chiếu thân ảnh cô, bóng ngả xuống sàn nhà, cô búi tóc cao, đôi vành tai mỏng như cánh ve, tóc mai vén ra sau, trên tai đeo hai khuyên tai trân châu, giữa những sợi tóc càng thêm lấp lánh, mùi hương ngọt ngào trên người cô làm lòng người ta loạn như ma, mái tóc, hô hấp nhợt nhạt, vạt áo, đầu ngón tay, tất từ đều từng chút xông vào lòng anh.

Phó Cánh Hành nhìn cô, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy.

Mỗi lần nhìn cô luôn cô cảm giác quen thuộc như đã sớm gặp qua, gần gũi qua.

Nhưng anh biết rõ anh và cô chưa bao giờ gặp nhau.

“Được rồi, chú ý hai ngày tới không được chạm nước, trời đang nóng dần, miệng vết thương sẽ nhiễm trùng chứ không phải đùa.”

Cô dặn dò xong liền ngẩng đầu nhìn anh, lại bị ánh mắt của anh hút vào.

Bỗng nhiên Chưởng Châu hoảng sợ, không rõ tại sao anh lại như thế.

Trong mắt cô hiện lên sự bất an, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh rể?”

Nháy mắt Phó Cánh Hành hồi phục lại tinh thần, cô gái nhỏ bé trước mắt vẫn đang yên tĩnh nhìn anh, ánh sáng phủ lên người cô càng khiến cô trở nên mềm mại, ánh mắt của cô trong sáng tinh nghịch, nhưng lại cứ rung động lòng người như thế.

“Tôi nhớ rồi.” Anh từ từ mở miệng.

Chưởng Châu chuẩn bị đứng lên bỗng nhiên lại dừng ở cổ tay anh, như chú ý đến ánh mắt của cô, Phó Cánh Hành dịu dàng: “Là chị hai em khi còn nhở cắn tôi bị thương.”

Chưởng Châu như bị sét đánh, đột nhiên ngẩng đầu không dám tin nhìn anh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️