Quang Cảnh Đại Hôn, Phó Tiên Sinh Yêu Chiều Tận Xương

Chương 45: Ngoan ngoãn đưa tay cho cô

Chương Trước Chương Tiếp

Chưởng Châu cụp mắt, cô lắc đầu, cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Phó Cánh Hành nắm tay cô đi về phía trước, Chưởng Châu đi giày cao gót, vốn không quen, anh lại cao lớn, bước chân rất dài, sao cô có thể theo kịp liền ngã nhào phía trước.

Nhưng vãn cắn răng không chịu mở miệng.

Nhưng chỉ chốc lát Phó Cánh Hành liền đi chậm lại, Chưởng Châu không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Bàn tay nắm lấy tay cô, những ngón tay thon dài, ấm áp và có lực, mà một tay khác đeo băng gạc có chút hỗn độn, thấm máu, hiển nhiên là tự mình làm rối.

Chưởng Châu chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, theo bản năng mở miệng: “Tay anh...”

“Vết thương nhỏ mà thôi.”

Dường như anh không thèm để ý, âm thanh nói chuyện không hề có chút gợn sóng.

Chưởng Châu chẳng hiểu sao lại nhớ tới bong dáng quen thuộc trong trí nhớ.

Cô cắn cổ tay anh ra máu, tàn nhẫn như thế nhưng thiếu niên kia chẳng them nhíu mày chút nào.

Đoạn đường rất ngắn, Chưởng Châu đứng ở bên ngoài phòng nghỉ, Phó Cánh Hành buông tay cô ra, Chưởng Châu cúi đầu, nơi cổ tay bị anh nắm lấy vẫn còn nóng bỏng như thế.

“Em nghỉ ngơi chút đi, uống thêm chút nước mật ong.” Anh nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Chưởng Châu nhìn băng gạc đang dính ướt máu, không biết sao miệng nhanh hơn não: “... anh rể, em giúp anh xử lý chút vết thương.”

Thật ra cô không nghĩ quá nhiều, đáy lòng không hề có chút tạp niệm, dù là người xa lạ hoặc là nhân viên phục vụ thì cô vẫn sẽ nói như thế.

Phó Cánh Hành xoay người nhìn cô.

Gương mặt trẻ con như thế, trang điểm rất nhạt, giống như lớn thêm mấy tuổi, có chút kiềm mỵ, nhưng anh không thích cô như thế.

Anh cảm thấy cô giống như đóa sen trong sáng vẫn tốt hơn.

Phó Cánh Hành cảm thấy mình có chút kỳ quái, anh chưa bao giờ để ý người đàn bà nào mặc gì hay trang điểm thế nào, ở trong mắt anh cùng lắm chỉ là túi da ngoài mà thôi.

Nhưng đối với cô, dường như mỗi lần anh nhìn thấy cô thì ý nghĩ đầu tiên chính là trang điểm như vậy thật đẹp, nhưng không trang điểm còn đẹp hơn.

Chưởng Châu cảm thấy anh nhìn chằm chằm mình không nhịn được hoảng sợ, nghĩ tới lời vừa nãy buột miệng nói ra có phải quá mạo muội hay không, rốt cuộc hiện tại anh cũng là anh rể cô...

Có phải cô không nên nói những lời như vậy hay không, nên chủ động né tránh?

Trong lòng Chưởng Châu loạn thành một đoàn hỏng bét, nhưng cô thật sự không nghĩ gì khác, chỉ là, chỉ là cảm thấy vết thương trên tay anh rất nghiêm trọng, băng gạc đều ướt rồi, máu đã muốn nhỏ ra, cô nhìn mà không chịu nổi.

“Em biết làm sao?”

Bỗng nhiên Phó Cánh Hành mở miệng, đột nhiên Chưởng Châu ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt đầy ý cười của anh.

Không biết sao lại tùy hứng lên: “Anh rể cho rằng em là tiểu thư 10 ngón tay không dính nước sao?”

Phó Cánh Hành gật đầu, đẩy cửa đi vào: “Vậy phiền toái em ba xử lý giúp tôi một chút đi.”

Chưởng Châu tìm được hộp cấp cứu, ôm ra đặt xuống đất, thành thạo càm băng gạc, nhíp, bông, thuốc tiêu đọc còn có thuốc bột cầm máu.

“Đưa tay cho em.” Chưởng Châu mở miệng, Phó Cánh Hành không hiểu sao lại nhếch môi cười ngoan ngoãn đưa tay qua.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)