.
Cô không thấy rõ mặt người kia, thậm chí không kịp suy tư, không kịp phán đoán, đã toàn thân run rẩy đi về phía cửa, đi một hồi, cô bỗng nhiên lảo đảo chạy đi…
“Châu nhi, sao thế?”
Phó Cánh Hành thấy cô lảo đảo mở cửa chạy ra ngoài, không khỏi kinh hãi, anh bước nhanh đuổi theo, Chưởng Châu cũng đã mở cửa ra, gió lạnh và mưa đập vào mặt, lạnh người rùng mình.
Nhưng cô tựa như căn bản không phát hiện giá lạnh, cứ liều mạng xông vào màn mưa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây