.
Ninh Thanh Viễn biết anh bụng đầy tâm sự, nhưng lại không thể nào khuyên giải, mấy năm nay xảy ra biến cố, anh cũng trầm ổn rất nhiều, không còn miệng lưỡi trơn tru như ngày đó.
Buổi tối, xe chậm rãi dừng lại bên ngoài nhà trọ nhỏ.
Dưới mưa lạnh liên miên, cửa sổ chiếu ra ánh sánh mơ màng, cô đang làm gì, anh không khắc chế nổi mình, anh muốn có thể đi tới trước cửa cô, gõ cửa, một chớp mắt cô mở cửa, giống như ba năm trước, mỗi khi anh trở về, cười rực rỡ và nói vói cô một câu: “Châu Châu, tôi về rồi…”
Anh xuống xe, đi vào trong mưa, Ninh Thanh Viễn theo bản năng muốn gọi anh lại, nhưng rốt cuộc vẫn không kêu lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây