Trường hợp như vậy, nếu cô để cho Lý Khiêm không xuống đài được dù ai cũng nhìn ra không tình nguyện, đến lúc đó chị cả sẽ như thế nào, người bên ngoài sẽ nghĩ người chị như cô ta thế nào đây?
Chưởng Châu…
Chẳng lẽ chị đối tốt với em đều là nước chảy, chẳng lẽ chị thương uổng công em rồi sao.
Chưởng Châu chỉ hơi kiễng chân hôn nhẹ lên má Lý Khiêm.
Giống như căn bản không chạm vào anh ta, đôi môi ngọt ngào của cô chạm một chút liền dời đi.
Lý Khiêm bất mãn nhưng lúc này lại không thể không vui mừng.
Nhiếp Yên Dung nhíu mày nhìn Nhiếp Minh Dung.
Có lẽ tình nghĩa chị em lúc này ở trong mắt người khác còn không bằng lợi ích của mình đúng không?
Cô ta không nên hận ai, thứ cô ta nên hận là mình quá trẻ tuổi, kinh nghiệm quá ít mà thủ đoạn lại non nớt.
Cho nên mới để mọi chuyện thành ra như vậy, từng bước sai lầm.
Sau đó Nhiếp Yên Dung có chút không yên lòng, em gái đính hôn, đương nhiên không thể rời đi, nhưng Phó Cánh Hành đi một hồi không quay trở lại, cô ta lo lắng vô cùng.
Phó Cánh Hành xử lý xong miệng vết thương liền vào phòng nghỉ ngơi một chút, vốn anh đã không thích náo nhiệt, trường hợp như vậy nếu không phải có liên quan đến Nhiếp gia thì anh sẽ không tới.
Lý gia còn chưa đủ tư cách để anh phải tới đại diện.
Phó Cánh Hành rút mấy điếu thuốc, ước chừng nghi thức đã kết thúc nên mới đi ra ngoài.
Chưởng Châu uống vài ly rượu, cả người trở nên mơ hồ, Lý Khiêm đưa cô đến toilet, chờ cô rửa mặt xong thì đã không thấy Lý Khiêm đâu nữa.
Một nhân viên phục vụ đi tới ân cần hỏi: “Nhiếp tiểu thư, Lý thiếu gia bị mấy người bạn ngăn không đi được nên để chúng tôi tới đây đưa cô về phòng nghỉ trước.”
Chưởng Châu đau đầu khó chịu đương nhiên chỉ mong như vậy.
Nhân viên phục vụ đưa cô trở về phòng nghỉ.
Chưởng Châu đi không vững, nhân viên phục vụ là một chàng trai rất trẻ, muốn đỡ cô nhưng có chút câu nệ đành phải đứng bên cạnh không biết làm sao.
Chưởng Châu không chống đỡ được rượu, giày đi không quen, dưới chân vấp một cái suýt chút nữa thì ngã nhào, nhân viên phục vụ còn chưa kịp vươn tay đỡ thì đã có người vững vàng đỡ cô.
“Tôi đưa em ba về phòng là được rồi.”
Âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai, nhân viên phục vụ được đại xá, Chưởng Châu lại kinh hãi, ngạc nhiên mở to mắt.
“Anh rể…”
Lúc này cô gọi anh một tiếng anh rể so với trước kia đã trôi chảy honwnhieuef, không còn lắp bắp nữa.
Phó Cánh Hành cực kì lạnh nhạt, từ trên cao nhìn cô, sau đó bàn tay đang đỡ eo cô biến thành nắm tay cô.
Chưởng Châu vội vàng né tránh, Phó Cánh Hành nhìn cô: “Em muốn vấp ngã làm mình bị thương rồi để Lý gia lên tiêu đề sao?”
Hàng mi dài của Chưởng Châu cụp xuống, cô lắc đầu, cắn môi, sắc mặt trắng bệch.