Phó Cánh Hành từ từ thôi hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay máu thịt mơ hồ: “Không sao, anh đi rửa tay một chút.”
“Cánh Hành.”
Nhiếp Yên Dung đau lòng không thôi, bước nhanh đuổi theo, Phó Cánh Hành xua tay: “Em ở lại đi, chút vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhiếp Yên Dung nhìn anh không quay đầu đi vào phòng rửa mặt, hàm răng trắng cắn chặt vào môi đứng đó.
Người như anh từ trước tới nay lạnh lùng ít nói, vui buồn không lộ, núi có sập trước mắt có lẽ chẳng them nhíu mày, nhưng vừa nãy vây quanh anh như vậy, nịnh anh, a dua, sao anh lại bóp nát cái ly?
Nhiếp Yên Dung xoay người sang chỗ khác, từ từ đến trước cửa sổ nơi Phó Cánh Hành vừa đúng.
Lý Khiêm ôm eo Chưởng Châu, dưới tiếng vỗ tay và tung hoa từ từ đi tới.
Chỉ là đính hôn mà làm xa hoa như thế, chẳng trách danh tiếng Lý gia không tốt, bị người ta châm biếm là nhà giàu mới nổi không lên được mặt bàn.
Thật ra Nhiếp Yên Dung rất xem thường những người như thế, nếu không phải Lý Khiêm không tệ, thật lòng với Chưởng Châu thì cô ta không nỡ để Chưởng Châu gả tới.
Chưởng Châu không quen để người khác đụng vào, nhất là không biết hôm nay Lý Khiêm bị làm sao, bướng bỉnh khác thường, chẳng để ý cả người cô cứng ngắc, hoặc là ý tứ kháng cự rõ rang, Lý Khiêm vẫn khăng khăng ôm chặt eo cô, thậm chí thân thể hai người còn dính sát vào nhau.
Chưởng Châu đỏ mặt khó khăn về phòng, Lý Khiêm phải đi xã giao không thể không buông cô ra.
Lúc này Chưởng Châu mới thở phào một hơi, người của Lý gia đón cô vào phòng nghỉ, cô ngồi xuống, được làn váy dài che kín mà đá giày, lúc này mới hoàn toàn buông lỏng.
Nghi thức kế tiếp Chưởng Châu mình như con rối gỗ bị Lý Khiêm kéo đi.
Lúc trao đổi nhẫn đính hôn, Chưởng Châu theo bản năng nhìn Nhiếp Minh Dung.
Vành mắt Nhiếp Minh Dung hồng hồng, cố gắng mỉm cười, ánh mắt Nhiếp Yên Dung sáng ngời mím chặt môi nhìn cô.
Bên cạnh cô ta không có Phó Cánh Hành.
Chưởng Châu cúi đầu từ từ cầm nhẫn đeo lên cho Lý Khiêm.
Tiếng vỗ tay hoan hô đợt này đến đợt khác, Lý Khiêm ôm cô vào lòng hôn cô.
Vốn anh ta định hôn môi nhưng bị cô né tránh.
Lý Khiêm càng ôm chặt cô, Chưởng Châu gần như không thở nổi, Lý Khiêm nhỏ giọng bên tai cô: “Chưởng Châu, em không vui sao?”
Cả người cô giật mình, theo bản năng nhìn Lý Khiêm, đôi mắt Lý Khiêm sau mắt kính nhìn không rõ, Chưởng Châu cưỡng chế kháng cứ không vui chỉ hơi nhếch môi.
Lý Khiêm nhìn cô chằm chằm, hòa hoãn nói: “Chưởng Châu, em không hôn vị hôn phu của mình sao?”
Chưởng Châu mở to mắt, mọi người bên dưới đều đang chờ hai người bọn họ thâm tình hôn nhau.
Nụ cười của Nhiếp Minh Dung dần tan mất, Nhiếp Yên Dung gắt gao nhéo lòng bàn tay, không dám thở.
Chưởng Châu… em muốn hung hăng cho chị một bạt tai sao?