.
Nửa bên mặt của cô dính trên mặt kính lành lạnh. Anh cúi đầu hôn cô, mãi đến khi cô không thể thở nỗi, ngón tay mềm mại đẩy ngực anh, thở hổn hển...
Lại nháo nữa, hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa.
Chưởng Châu ngước đôi mắt xinh đẹp ngậm hơi nước, ngọt ngào gọi tên anh: “Phó Cánh Hành... Em thật sự mệt mỏi quá...”
Anh đương nhiên biết cô mệt nhưng anh đã gần bốn năm tích tụ biết bao nhiêu tương tư cùng khao khát, nào có thể chỉ một sớm một chiều phát tiết mà đủ bù đắp?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây