Cô muốn nói cho chị cả biết cô không muốn lập gia đình, cô tình nguyện cả đời sống cùng chị cả, nhưng chị cả sẽ không đồng ý, Nhiếp gia đã có một người không chịu gả, nếu cô còn không gả thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào đây?
“Chị, yên tâm đi, Lý Khiêm đối với em rất tót, Lý phu nhân cũng thích em, em sẽ không chịu ủy khuất...”
“Thật đúng là sinh con gái hướng ngoại, còn chưa gả ra ngoài đã nói đỡ người nhà chồng...”
Nhiếp Minh Dung nhíu mày dặn dò: “... Em nên thông minh một chút, chỗ Lý Khiêm em không cần móc tim đào phổi ra, Chưởng Châu, từ nhỏ em sống trong ấm áp mà lớn lên, không biết bên ngoài lòng người lòng dạ hiểm ác, có chuyện tốt cũng có chuyện xấu, chị chỉ hy vọng em vẫn lương thiệt như thế, không cần quá yếu đuối để người ta bắt nạt, Nhiếp gia chúng ta tuy không có người lớn dựa vào nhưng còn có chị em, là chỗ dựa vững chắc cho em, Chưởng Châu, dù thế nào em cũng cần nhớ rõ, cái nhà này mãi mãi đều là nơi tránh mưa gió cho em.”
Chưởng Châu dựa vào lòng Nhiếp Minh Dung, cô biết có một vài lời không cách nào làm cho chị cả yên tâm, chỉ có cố gắng sống tốt sau này cô vẫn hạnh phúc như vậy thì mới là kết quả tốt.
........
Đính hôn là chuyện tốt, việc vui, đương nhiên phải mặc váy vui mừng, nhưng một ngày này mặc lên chiếc váy xinh đẹp so với ngày thường đương nhiên khác biệt.
Nhiếp Minh Dung không nỡ như bị cắt mất miếng thịt phát đau, đưa tay chải đầu cho em gái, phối trang sức, lại thay em gái đi giày, sau đó đứng trước mặt em gái như mẹ gả con gái đi, lại nước mắt đầy mặt.
Nhiếp Yên Dung vui vẻ vô cùng chỉ là chị cả và em gái khóc thành như vậy cô ta không cách nào thể hiện ra ngoài.
Cuối cùng cũng rơi vài giọt nước mắt, cẩn thận sửa lái váy cho em gái lúc này mới đi xuống lầu.
Lễ đính hôn Lý gia đặt khách sạn để cử hành, tuy ngày này rất bận rộn nhưng Lý Khiêm để cho người ta đẩy nhanh tốc đọ, hội trường bố trí xa hoa tinh mỹ, đủ để thấy tâm tư bỏ vào thế nào.
Lý Khiêm đỡ Chưởng Châu xuống xe, thấy đôi mắt cô đỏ ửng, tuy kiều mỵ thương cảm nhưng trong lòng vẫn sinh ra chút không vui.
Hôm nay là ngày tốt, Lý Khiêm quyết định phải hãnh diện một phen, tất cả bạn cũ đều mời đến, nếu mắt Chưởng Châu như vậy bị người ta nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Chẳng lẽ đính hôn của anh ta lại ủy khuất như thế?
Nghĩ đến mỗi lần anh ta hẹn cô ra ngoài, lần nào chạm vào cô cũng né tránh như tránh mãnh thú, hận không thể cách anh ta vài mét, trong lòng Lý Khiêm càng không vui.
Cô đã gả cho anh ta chẳng lẽ đêm tân hôn còn phải tránh?
Lý Khiêm cố vươn tay ra, Chưởng Châu giật mình sau đó vẫn đặt tay mình vào tay anh ta.
Lý Khiêm nắm chặt lấy, cảm giác bàn tay nhỏ mềm mại trong tay mình dẫn lạnh lẽo cứng ngắc, anh ta không nhịn được nhíu mày, sau đó buông ra thuận thế ôm eo cô.
“Phó tiên sinh...”
Người hầu giật mình cản thận nhìn Phó Cánh Hành bóp chặt vỡ cả ly, lòng bàn tay đều là vết máu, Nhiếp Yên Dung rơi nước mắt để người ta nhanh gọi bác sĩ qua.