Dù có coi trong chuyện khác nhưng không phải là chuyện gì xấu.
Một ngày có Phó gia ở đây, Chưởng Châu nhất định sẽ không có ngày lành.
Hiện tại Nhiếp Minh Dung lo lắng duy nhất chính là Chưởng Châu, hiện tại em ấy đã không còn thân hoàn bích.
Đoạn thời gian đó Nhiếp gia rối thành một đoàn, sau đó Phó gia tới cửa cầu thân, trong nhà bận rộn ngát trời, chờ Nhiếp Minh Dung nhớ tới thì đã là 4 ngày sau.
Cô là tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, trong nhà xảy ra chuyện không phải còn cần dựa vào cô chống đỡ thì cô đã sớm ngã xuống, sao có thể cẩn thận như thế mà đã sứt đầu mẻ trán rồi cho nên không thể không sơ sót.
Huống hồ Cố Trường Cẩm xem cô như bảo bối, không hề không tôn trọng, bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, trước kia chỉ đơn thuần là nắm tay hôn môi, cô đối với chuyện nam nữ cũng không có kinh nghiệm gì.
May mà mấy ngày nay cô thấy Chưởng Châu vẫn không có gì không khỏe, nghĩ đến chắc là cô quá mức lo lắng, sao có thể trùng hợp một đêm liền có thai được.
Chỉ hy vọng Lý Khiêm dù biết Chưởng Châu không còn hoàn bích cũng có xem nó như châu như bảo.
Dù sao đàn bà ở trên đời này đối với chuyện nam nữ vẫn là người chịu thiệt, làm gì giống đàn ông, ai mà để ý bọn họ có còn sạch sẽ hay không.
Nhiếp Minh Dung ba phen bốn bận muốn nói lại thôi, chờ Chưởng Châu và Lý Khiêm đính hôn, cô ở trong phòng cùng em gái chọn lễ phục cho ngày mai, sau đó mới uyển chuyển nói ra miệng.
Chưởng Châu đỏ mặt, không dám nhìn Nhiếp Minh Dung, cúi đầu nằm trên giường không chịu ngồi dậy: “Chị cả, sao chị lại hỏi cái này...”
“Còn không phải lo lắng cho em sao? Chị lại không có kinh nghiệm, quên mất chuyện này, Chưởng Châu, em nói cho chị, em có gì không thích hợp hay không?”
Nhiếp Minh Dung ngồi bên cạnh cô dịu dàng hỏi.
Chưởng Châu lắc đầu: “Chị... em rất tốt, có thể ăn ngủ được thì sao có thể...”
Nhiếp Minh Dung mở thở phào: “Đúng rồi, là chị buồn lo vô cớ...”
“Chị, em biết chị lo lắng cho em, yên tâm đi, em rất tốt, nhà chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn.”
Nhiếp Minh Dung nhìn em gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghĩ đến ngày mai cô và Lý Khiêm đính hôn, qua vài năm nữa liền trở thành vợ người ta, không nhịn được chua xót rơi nước mắt.
Nếu như ba mẹ còn tốt, Nhiếp gia bình yên thì sao đến nỗi này, nhưng hôm nay điều duy nhất cô có thể trông mong chính là Lý Khiêm có thể quý trọng Chưởng Châu, nâng em gái cưng chiều trong lòng bàn tay.
“Có chuyện gì không được gạt chị cả, nếu cậu ta dám bắt nạt em, dù chỉ một câu nói nặng lời đều phải nó cho chị biết, ba mẹ nuông chiều em từ bé, không phải để cho em gả ra ngoài chịu ủy khuất, bị người giày xéo, cho nên Chưởng Châu, em nhớ rõ, dù chị cả không còn cái mạng này cũng phải bảo vệ em cả đơn bình an vô lo...”
Chưởng Châu không nhịn được nước mắt rơi như mưa, hôn sự này không phải là điều cô muốn nhưng một bụng ủy khuất không thể nói cho chị cả biết, đó là cách tốt nhất, cô chịu một chút ủy khuất mà làm cho Nhiếp gia tiền đồ không lo thì cô sẽ vui vẻ chịu đựng.
Nhưng ở trước mặt người thân nói ra những lời như vậy cô vẫn không nhịn được rơi nước mắt.