.
Cô lạnh lùng, nhẫn tâm như vậy, sẽ nhớ tấm bảng gỗ nho nhỏ này sao?
Coi như là cô cầm đi, vậy thì sao, với anh mà nói, càng giống như làm nhục.
Cô đặt anh ở vị trí nhẹ nhất không quan trọng nhất, sau đó lại cao cao tại thượng bố thí chút lưu luyến, coi anh là gì đây, đến cuối cùng, còn không phải là không thấy bóng dáng hay sao.
Phó Cánh Hành thấp giọng cười, xoay người rời đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây