.
Lần này, cô ta cũng không có hy vọng gì, chỉ máy móc hỏi một câu.
Trước khi cô ta mở miệng, Chưởng Châu thấy trên người cô ta vết thương loang lổ, cô ôm Gia Thụ ngồi chồm hổm xuống, cuốn ống tay áo Phạm Âm lên, trên cánh tay nhỏ của cô ta tràn đầy vết thương, giống như bị cắt và bị phỏng, Chưởng Châu không đành lòng nhìn nữa, cẩn thận thả ống tay áo cô ta xuống, hỏi thăm: “Cô là người Trung Quốc?”
Phạm Âm gật đầu.
Chưởng Châu xoay người mở cửa nhà trọ, cô thả Gia Thụ lên giường nhỏ trước, mới đỡ Phạm Âm vào cửa, rót nước nóng cho cô ta, lại lấy bánh mì: “Cô nghỉ ngơi trước, bảo bảo của tôi sốt, tôi phải dẫn đi khám bác sĩ, nếu cô thật sự quá khó chịu, thì gọi điện thoại này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây