.
Thanh danh tiên sinh quan trọng biết bao, tội gì vì người như thế mà có vết nhơ.
Phó Cánh Hành cắn chặt răng, đạp anh ta thêm mấy cước mới thở hổn hển bị Chu Sơn và Cố Hằng kéo qua một bên, Lý Khiêm xụi lơ dưới đất, tựa như người chết, Chu Sơn tiến lên kiểm tra hơi thở của anh ta, lắc đầu với Cố Hằng: “Không sao, còn thở.”
Cố Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm, cau mày chán ghén nói: “Gọi cho bệnh viện tới mang người đi đi, đừng ở đây làm bẩn đất của Phó gia.”
Chu Sơn đáp, Cố Hằng cố kéo Phó Cánh Hành ra xe, lau chùi vết máu bắn trên mặt anh, Cố Hằng mới phát hiện tay anh siết chặt súng đầy vết nứt, máu thịt chảy ra, Cố Hằng không nhìn nỗi, nhưng Phó Cánh Hành tựa như căn bản không biết lòng bàn tay bị thương, qua loa lau vết máu, lãnh đạm phân phó Cố Hằng: “Lái xe đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây