.
Phó Thành chần chờ một lát cũng đi theo vào.
“Nhiều năm như vậy có lẽ cũng chỉ có mình anh là tốt với tôi.”
Giang Lộ Vân cười tự giễu, ánh mắt nhìn lên bức hình treo trên vách tường, Ngật Nhiên nở nụ cười sáng lạn đứng ở giữa, tay trái ôm lấy cô ta, bên phải ôm Phó Cánh Hành.
Bọn họ đều đang cười, gió từ ngọn cây thổi qua đầu, không biết trong mộng nằm mơ bao nhiêu lần thời gian vô tư lự đó sẽ không bao giờ trở lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây