.
Sau khi Minh Lãng rời đi, Chưởng Châu nhanh chóng thu dọn mọi thứ ổn thỏa. Cô suy nghĩ rất lâu xem có nên giữ lại một sổ ghi chép hay không.
Ninh Thanh Viễn khoanh tay đứng ở cửa, bĩu môi, nhưng giọng vẫn rất bình thường nói: “Lúc này hắn ngủ rồi, nên giờ cô nên nhanh lên, bằng không lát nữa người này tỉnh, cô muốn cũng không đi được nữa.”
Khúc Phượng Trì bị thương, chịu đựng đau đớn bận rộn một ngày, lúc Minh Lãng đến, hắn không chịu được nữa, ngã xuống nhắm mắt ngủ thiếp đi.
“Sao rồi, cô không nỡ? Tôi biết Phượng Trì nhà chúng tôi tốt, có tiền, có địa vị, nữ nhân ai mà không muốn dính lấy, nhưng Nhiếp tam tiểu thư, tình cảnh của cô ngày hôm nay. Tôi nói không khó nghe chứ, cứ cho là tôi làm mai mối đi, Phượng Trì rất mến mộ cô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây