.
Phó Cánh Hành buông tay xuống, anh chỉ ra cửa, đôi mắt màu xám tro, mi tâm mệt mỏi nhíu chặt.
“Hiện tại em đi đi, không cần chờ anh đổi ý.”
Chưởng Châu nhìn vẻ anh có chút hỗn độn, cằm mọc lên hàng râu xanh mờ nhạt, áo sơ mi đen đầy nếp uốn, cho tới bây giờ anh là người gọn gàng sạch sẽ, nhung hôm nay lại tiều tụy mà chật vật như thế, ấn đường nhăn lại như mãi mãi không thể giãn ra, Chưởng Châu muốn đưa tay xoa dịu nơi đó nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Phó Cánh Hành, anh có thể ôm em một chút hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây