.
Im lặng rất lâu, dường như xác định trên người cô không còn vết thương nào khác Phó Cánh Hành mới cẩn thận nâng mặt cô lên: “Châu nhi, có đau không?”
Hàng mi dài của cô đột nhiên run lên, sau đó những giọt nước mắt rơi xuống, anh cho rằng mình làm đau cô nên hoảng hốt lau sạch nước mắt cho cô nhưng anh càng lau nước mắt rơi càng nhiều.
Anh không còn cách nào đành ôm cả người cô vào lòng cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
“Châu nhi, không cần khóc, không có việc gì rồi, thật sự không có việc gì nữa rồi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây