.
Anh không muốn lại nghĩ tới cô, nhớ tới hôm ấy cơ ở phòng làm việc anh, nhắm mắt chờ anh hôn, nhớ tới cô đỏ mắt xoay người rời đi, nhớ tới cơn mưa ngày đó, nhớ tới cô nhỏ bé dưới màn mưa, nhớ tới ánh mắt đầy đau buồn và khổ sở của cô…
Người không thể có tâm ma, có tâm ma, người đó không còn là chính anh.
Anh thống hận và chán ghét mình như vậy, nhưng lại không có lực tránh thoát.
Anh hút xong điếu thuốc cuối cùng, Nhiếp Yên Dung gọi tới: “Cánh Hành, anh có thể đón em không? Xe em chết máy nửa đường rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây