.
Nhiếp Yên Dung ngước mắt nhìn anh, thấy sắc mặt anh bình tĩnh gật dầu, ánh mắt cô ta nhìn sang hướng khác, rơi vào nếp uốn nơi cổ áo sơ mi của anh.
Anh ngồi trước giường, ánh mắt nhìn thân thể cô ta: “Miệng vết thương còn đau không?”
Nhiếp Yên Dung mỉa mai cười nhẹ: “Anh không cần miễn cưỡng mình, ở đây không có người khác.”
Anh không nói nữa mà im lặng, ánh mắt không thèm nhìn cô ta một lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây