.
“Còn đau không?”
Phó Cánh Hành yêu thương hôn lên vết thương sắp không nhìn ra trên ngực cô, sao anh có thể ra tay mạnh bạo, làm cô bị thương đến vậy…
Chưởng Châu quay mặt đi, nhắm mắt, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, đến khi rời khỏi Hàng Châu, tất cả đều lắng xuống, cô không cần cực khổ giãy giụa nữa.
Cô sẽ rời khỏi thành phố Uyển, sẽ rời khỏi Trung Quốc, đến một nơi anh không tìm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây