.
Phó Cánh Hành khắc chế ưu tư, anh gật đầu, nhìn cô không chớp mắt: “Châu nhi, em nói đi.”
Chưởng Châu hơi rũ mắt, ánh mắt bị sương mù che đi, cô chậm rãi mở miệng, giọng bình tĩnh, tâm bình khí hòa: “Mấy ngày nay thân thể tôi không thoải mái, trừ lên giường, lúc nào tôi cũng sẽ nghe lời anh như cũ, cái gì cũng đáp ứng anh, tôi xin nghỉ mấy ngày, dời ngày chụp lại, chi phí nhiều hơn, e là còn cần anh đi gánh vác, đến khi chụp xong, tôi sẽ lập tức bay về thành phố Uyển, tôi hy vọng, từ nay về sau, chúng ta không có bất kỳ liên lạc gì nữa.”
Phó Cánh Hành nhìn vết bầm trên cánh tay cô, thật lâu, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Châu nhi, có phải em rất hận anh không?”
Quá khứ của anh quá tối tăm kinh khủng, anh không muốn cô biết, cô vốn kháng cự anh, tránh né anh, anh càng không muốn cô nảy sinh hiềm khích với anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây