.
Giống như vết dao găm cắt qua, đầu mẩu thuốc rơi xuống, vết thương mới vết thương cũ thậm chí có miệng vết thương vẫn còn chảy máu, hiển nhiên không phải một sớm một chiều mà ra.
“Cố Hằng, lên xe.”
Từ đầu đến cuối Phó Cánh Hành không hề nhìn Tần Uyển, từ trước tới nay anh vẫn luôn như vậy, không liên quan gì tới anh cho dù có thê thảm đến đâu anh cũng không nhìn hơn một lần, nghe hơn một lượt.
Nhưng nếu anh đã quan tâm…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây