Chưởng Châu chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như bị trút hể, cô mệt mỏi nằm xuống giường nghe tiếng nước chảy truyền từ phòng tằm, chiếc mũi chua xót, bỗng nhưng rơi nước mắt.
Mơ hồ luôn cảm thấy trong lòng không yên, hình nhu cô nghĩ quá đơn giản rồi, cũng quá xem trọng anh là chính nhân quân tử, nếu anh nuốt lời thì cô làm được gì chứ?
Nếu ba còn sống thì tốt bao nhiêu.
Chưởng Châu ôm chặt đầu gối, mái tóc dài xõa xuống, cô ôm chặt người mình lại, Phó Cánh Hành trầm mặt ra ngoài, không thèm nhìn cô mà trực tiếp xoay người mặc áo vào sau đó phủi tay ra khỏi phòng ngủ.
Không tới một lát Chưởng Châu nghe tiếng động cơ ô tô chạy, dần dần xung quanh chìm vào yên tĩnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây