Tống Thanh Thiển nói: “Em đang chờ anh.
Lời vừa dứt, đôi mắt ẩn sau lớp kính của Hạ Đông Lai lập tức sáng rực, như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Bàn tay buông thõng bên hông của anh ấy vô thức siết chặt, rồi lại buông lỏng, rồi lại siết chặt.
Người đàn ông này, ngay cả khi gỡ bom cũng không chớp mắt, không run tay, vậy mà lúc này lại luống cuống như một cậu bé mười bảy tuổi đang đứng trước cô gái mà mình yêu thầm.
Bối rối không biết phải làm sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây