Nàng ta xoa xoa tay, lần đầu tiên tiếp đón quan viên mặc áo đỏ, có chút căng thẳng đến lắp bắp: “Ngài... ngài xem bánh hoa và bánh ngọt của nhà chúng ta, đều là những loại bán chạy, còn có nước uống nữa...”
“Làm phiền chủ quán rồi, ta muốn hỏi, bánh hoa này là do chủ quán tự làm sao?”
Hắn chỉ vào bánh hoa trên bàn, hình dáng tinh xảo, mùi thơm quen thuộc, không hợp với quầy hàng đơn sơ.
Hắn nhìn Hồ nương tử, hy vọng có thể nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe từ miệng nàng ta.
Hồ nương tử ngẩn người, sau đó cười nói lấy lòng: “Đây là muội muội bà con xa của ta dạy ta làm, quả thật không phải công thức của nhà mình, nhưng mà, ngoài chỗ ta ra cũng không còn bánh hoa nào có mùi vị giống như vậy nữa.”
Nàng ta lo lắng có chuyện gì liên quan đến quan phủ, cẩn thận gom bánh lại vào giữa bàn.
“Muội muội của ngài...” Ánh mắt Từ Cảnh tối sầm lại.
A Uyển làm gì còn tỷ tỷ bà con xa quen biết nào ở ngoài cung?
Xem ra không phải cùng một người, chỉ là trùng hợp thôi.
Hắn lập tức khôi phục lại vẻ mặt, ôn hòa nói: “Cho ta hai miếng.”
Hồ nương tử cười nói: “Vâng, được!”
“Đa tạ.”
“Đại nhân đi thong thả!”
Từ Cảnh chỉ nghĩ mình lại một lần nữa thất vọng, nhưng không hề biết dưới chân núi cách đó một con phố, A Uyển mà hắn ngày đêm mong nhớ đang kinh doanh quán lẩu ở đây.
Quán lẩu mấy ngày nay có thêm một món mới, tên là đậu phụ chiên giòn, đúng như tên gọi chính là đậu phụ chiên giòn.
Cách làm cũng đơn giản, là cắt đôi miếng váng đậu mỏng, đun nóng dầu trong chảo, giữ lửa vừa, cho váng đậu vào chiên, đợi đến khi váng đậu trong chảo nổi bọt đổi màu thì vớt ra là được.
Mỗi lần chiên phải cho ít một chút, không được tham lam cho nhiều, bởi vì váng đậu vừa chiên sẽ nở ra, cho nhiều dễ chiên không đều.
Kiều Uyển mua váng đậu ở chỗ đại thẩm đối diện, đại thẩ bán đậu phụ họ gì không rõ, vẫn chưa lấy chồng, sống bằng nghề bán đậu phụ, sữa đậu nành, mọi người gọi là Đậu thẩm.
Váng đậu nhà Đậu thẩm vừa mỏng vừa đều, đậu phụ không có mùi chua nặng, ngon hơn mua ở tiệm đậu phụ họ Phó buôn bán tốt hơn ở phố bên kia, nên nàng vẫn luôn đặt hàng ở chỗ Đậu thẩm này.
Nhờ việc buôn bán của Kiều Uyển, đậu phụ mà Đậu thẩm làm ra không còn bị ế ẩm nữa.
Mấy ngày nay, A Mạt còn thường xuyên thấy Đậu tỷ nhi tay cầm cây kẹo mạch nha mua từ người bán hàng rong, mút chùn chụt ngon lành.
Nó cũng thèm, nằng nặc đòi A Nhạn tiền mua kẹo ăn.
Trước đây, Hồng gia mua đậu phụ đều giống như mọi người, mua ở Phó gia, A Nhạn thấy ăn cũng được, dù sao Phó gia là nhà đầu tiên bán đậu phụ trong ngõ, tiếng tăm và danh tiếng nổi hơn Đậu thẩm không biết bao nhiêu, hàng xóm láng giềng quen mua rồi cũng lười đổi chỗ mua, nên việc buôn bán của Đậu thẩm vẫn luôn bình thường.
Điều khiến A Nhạn bực mình là, mấy tháng nay đậu phụ mua về luôn bị thiếu cân thiếu lạng, nàng ta là dựa vào việc nấu ra cho vào đĩa không nhiều như trước mới cảm thấy không đúng, nhưng lúc mua cân ở cân Phó gia lại không có vấn đề gì!
Con dâu Phó gia là Hà nương tử, một phụ nhân nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt cũng trơn mịn như đậu phụ, lại còn có cái miệng khéo léo, mỗi lần gặp đều cười tủm tỉm, khiến người ta không bắt bẻ được gì.
Trước đó A Nhạn sai Lý Thọ đi nói lý, Lý Thọ vốn đã vụng về, lại gặp phải nụ cười của Hà nương tử, căn bản không nói được gì.
Về nhà còn nói nàng ta đa nghi, A Nhạn càng thêm bực mình.
Sau đó, nàng ta thấy Kiều Uyển mua ở nhà Đậu thẩm tốt, liền học theo nàng đổi sang mua đậu phụ ở nhà Đậu thẩm. Nhưng trong lòng nàng ta vẫn còn chút khinh thường, cảm thấy Đậu thẩm thật ngốc, tuổi đã cao mà không lấy chồng, chỉ có thể một mình thức khuya dậy sớm bán đậu phụ, còn nhận nuôi một đứa con gái bị người ta bỏ rơi.
Có ích gì chứ? Chẳng lẽ còn trông chờ Đậu tỷ nhi có thể phụng dưỡng bà ấy lúc về già? Con gái mà, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng thôi.
Bây giờ thấy nhà Đậu thẩm khá khẩm hơn trước, sự khinh thường này càng thêm rõ ràng, luôn cảm thấy họ vừa mới sống tốt được một thời gian đã lên mặt, ôm A Mạt vào lòng dỗ dành: “Kẹo có gì ngon đâu? Ăn vào sẽ bị sâu răng! Trưa nay mẹ làm cá cho con ăn, ngoan nào.”
“Không, con không muốn! Không muốn ăn cá, con muốn ăn kẹo! Con muốn ăn kẹo!”
A Mạt bắt đầu khóc lóc om sòm.
Trong khoảnh khắc, cái sân nhỏ tràn ngập tiếng khóc ré lên của đứa trẻ, khiến người ta đau đầu.
A Nhạn tức giận: “Ăn ăn ăn, ăn cái gì mà ăn! Thiếu cơm của con à? Cả ngày miệng cứ thèm thuồng!”
Cửa sổ phòng phía tây “bịch” một tiếng mở ra, Trần thư sinh với mái tóc rối bù, mặt đầy giận dữ: “Hồng nương tử quản con mình đi, ồn ào như vậy, còn để cho người ta đọc sách không! Ta năm ngoái thi trượt, đều tại các người đấy!”