Mọi người tản ra, chỉ còn lại một giám sinh cao gầy, mắt phượng, lại ngồi về chỗ cũ, chính là chủ nhân của tờ giấy mà Từ Cảnh vừa xem.
“Không đi ăn tối?”
Từ Cảnh cau mày, là do trong túi không có tiền hay là...
“Đa tạ Từ tư nghiệp quan tâm, học sinh đã mua bánh ngọt rồi.” Hàng Thiệu lấy ra một cái túi vải, lộ ra bên trong là bánh hoa đào.
Hắn đã tính toán, thời gian tiết kiệm được từ việc không phải xếp hàng ở nhà ăn chỉ để ăn cái bánh này có thể chép thêm được bốn năm trang sách, bỏ ra mười đồng tiền này rất đáng giá.
Bánh hoa đào...
Hương thơm ngọt ngào...
Từ Cảnh dường như đoán ra được điều gì, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn mấy ngày nay thứ được các giám sinh yêu thích chính là loại bánh này.
Hắn hỏi: “Cái bánh này mua ở đâu vậy?”
“Ngay ở cửa sau.” Hàng Thiệu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào cái bánh hoa đào trong tay mình, không khỏi thầm nghĩ: Chẳng lẽ Từ tư nghiệp thèm cái bánh hoa này của hắn?
Hắn chép sách nhanh, cơ bản đều là học thuộc lòng, hai ngày là có thể chép xong một quyển, hôm nay vừa nhận được tiền công chép sách nên mới mua thêm một cái, nếu không,
“Từ tư nghiệp, ngài muốn nếm thử không?”
Hắn bẻ một miếng nhỏ, cẩn thận đưa cái bánh hoa đã hơi bị dẹt vì cất trong vạt áo cho vị Từ tư nghiệp phong thái đường hoàng, tài hoa hơn người, nổi tiếng uy nghiêm này.
Từ Cảnh không muốn đưa tay ra nhận, nhưng lại chạm phải ánh mắt dè dặt của đối phương, sợ đối phương hiểu lầm mình chê bai hắn, làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy: “Đa tạ.”
Càng cầm gần, mùi hương này càng quen thuộc đến mức day dứt.
Hắn từ từ đưa vào miệng, nhẹ nhàng nhai.
......
Kiều gia thúc mẫu à...
Từ Cảnh nhắm mắt lại, vụn bánh nuốt xuống cứa vào cổ họng khiến hắn khó nuốt, giọng nói cũng trở nên hơi khàn: “Người bán bánh... là người như thế nào?”
Hàng Thiệu đáp: “Là một đôi vợ chồng trẻ, ngoài bánh hoa còn bán thêm một số loại nước uống, bánh hoa này ngon lại rẻ, học sinh thỉnh thoảng mua để lót dạ.”
Vợ chồng trẻ, Từ Cảnh nghĩ, vậy chắc chắn không phải Kiều thúc mẫu, vậy có lẽ là con cháu của nhị phòng hoặc tam phòng Kiều gia?
Dù sao cũng ở ngay cửa sau, không bằng đến xem thử.
Hắn gật đầu với Hàng Thiệu: “Chăm chỉ là tốt, nhưng cũng không thể bỏ bê ăn uống, vẫn phải ăn cơm cho đàng hoàng.”
Nói xong liền bước ra khỏi phòng, Dương Nghiễm đi theo ra, hắn nói với Dương Nghiễm: “Dương giám thừa cứ về trước đi, ta đi dạo quanh cửa sau một chút.”
Dương Nghiễm tưởng hắn vẫn còn đang băn khoăn về vị cay nồng, muốn tìm hiểu rõ ràng, bèn gật đầu: “Từ tư nghiệp đi thong thả.”
Từ Cảnh trên đường đi tuy nhìn không khác gì ngày thường, nhưng bước chân lại nhanh hơn, sợ đến quá muộn thì đôi vợ chồng kia đã dọn hàng.
Nếu gặp đúng là người Kiều gia, chắc hẳn là được ân điển xuất cung vào mùa xuân này, có lẽ có thể hỏi thăm tung tích của A Uyển từ họ.
Từ Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên vô hạn hy vọng - Bao nhiêu năm tìm kiếm không có kết quả, hôm nay cuối cùng cũng có chút manh mối, sao có thể không hy vọng cho được chứ?
Từ Cảnh chạy như bay, sắc mặt lạnh lùng vì thận trọng càng thêm nghiêm nghị so với ngày thường, dọa cho các giám sinh đi đường đều phải tránh hắn, rối rít nhường đường.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ bán bánh hoa giữa một quầy bánh nướng và một quầy bán mì.
Thực ra cũng không phải nhìn thấy đôi vợ chồng trước, mà là nhìn thấy hàng người dài xếp hàng trước quầy hàng.
Đôi vợ chồng đó dáng người thấp thấp, lang quân chất phác thật thà, nương tử mặt tròn môi dày, đều là tướng mạo có phúc, nhưng không giống người Kiều gia chút nào.
Cũng không phải là do lớn lên khác đi — Nữ quyến Kiều gia làm việc nhiều năm trong Dịch đình, ngoại trừ những người hắn có thể quan tâm chăm sóc, những người khác chắc chắn đều không sống tốt, tuyệt đối sẽ không có vẻ ngoài đầy đặn như đôi vợ chồng chủ quán trước mặt này.
Hy vọng của Từ Cảnh lập tức tan thành mây khói, hắn thậm chí không còn thất vọng, bởi vì đã thất vọng quá nhiều lần.
Nhưng hắn không quay người bỏ đi, mà xếp hàng ở cuối hàng, định tự mình hỏi đôi vợ chồng chủ quầy.
Không ít giám sinh xếp hàng phía trước chú ý đến hắn, giật mình, vội vàng nhường chỗ phía trước cho hắn, đều bị hắn từ chối: “Các ngươi đợi lâu rồi, ta đến sau, tự nhiên nên xếp từ cuối hàng.”
Kết quả là vị giám sinh xui xẻo xếp trước hắn luôn cảm thấy như có gai trên lưng, không dám quay đầu nói chuyện phiếm với bạn học, mãi đến khi im lặng mua xong bánh mới cảm thấy được giải thoát.
“Tiểu lang quân muốn mua gì?” Hồ nương tử bận rộn đến mức đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp theo thói quen mở miệng hỏi, cảm thấy bóng râm trước mặt khác lạ mới ngẩng đầu lên, “Ồ, ngại quá, đại nhân muốn dùng gì ạ?”