Quán Lẩu Ở Cổng Sau Quốc Tử Giám

Chương 17: Chép sách

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vì Tế tửu trong Giám đã đến tuổi về hưu, không quản lý nhiều, còn một vị tư nghiệp [*] khác thì theo chủ nghĩa trung dung, gần như khắc hai chữ trung dung vào xương tủy, cho nên, Dương Giám Thừa cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: “Mấy học trò nghèo khó ở Tứ môn đã được các vị tiến sĩ của họ sắp xếp cho chép sách rồi.”

[*] Tên quan chức đứng đầu các vị học quan, dạy tại Quốc tử giám, tương tự như chức Giám học ngày nay.

“Tốt,“ Từ Cảnh suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp, “Trước tiên đừng cho họ biết. Sách chép được cũng có thể giữ lại cho những học trò không có tiền mua sách.”

Từ Cảnh làm vậy là để bảo vệ lòng tự trọng của những giám sinh nhà nghèo, hơn nữa sách sao chép bán đi cũng chẳng tăng thêm được bao nhiêu kinh phí cho Quốc Tử giám, nhưng lại có thể giúp đỡ được nhiều giám sinh hơn, đặc biệt là những con em nhà quan thất, bát phẩm ở Tứ Môn học và Luật Thư Toán học.

Triều đình cấp bổng lộc cho quan bát phẩm một năm là hai mươi lượng, nếu là quan ngoại thành thì còn đỡ, vợ con có thể buôn bán nhỏ, còn nếu là quan trong kinh... hai mươi lượng cũng không đủ cho cả nhà chi tiêu, mặc dù cũng có một ít trợ cấp lương thực.

Từ Cảnh tuy thanh liêm công chính, nhưng cũng không phải công tử bột thế gia không hiểu sự đời.

Nhà hắn không có trưởng bối, lại chưa cưới vợ, không có ai quán xuyến việc nhà, những việc giao thiệp, chi tiêu hàng ngày tự nhiên đều qua tay hắn, trong lòng rất rõ ràng từng khoản.

Ban đầu là ở phòng ăn nhìn thấy một giám sinh dáng người yếu ớt, trong bát cơm chỉ có rau mà không thấy thịt cá, áo mặc trên người cũng đã cũ sờn, hắn liền nhớ đến bản thân mình trước đây, mới nảy ra ý tưởng này.

Hắn thật may mắn được gia đình quý nhân giúp đỡ, nét mặt lạnh lùng của Từ Cảnh hơi dịu lại, Dương Nghiễm thấy sắc mặt hắn liền nói tiếp: “Phòng sao chép sách của các giám sinh ở ngay phía trước, Tư nghiệp có muốn đi xem không?”

Việc lãnh đạo đã dặn dò, phải để ngài ấy thấy được thành quả mới được.

“Cũng được.”

“Mời đi bên này, Từ tư nghiệp cẩn thận dưới chân.”

Với khuôn mặt lạnh như tiền, Từ Cảnh rẽ vào căn phòng các giám sinh sao chép sách, bên trong có bốn người gầy gò như que củi đang ngồi thẳng lưng.

Ừm, Từ Cảnh hài lòng gật đầu.

Một là vì Giám Thừa Dương Nghiễm làm việc này rất tốt, không có công tử nhà giàu nào chen chân vào, hai là vì mấy giám sinh này tuy nhà nghèo, nhưng không tự cam chịu sa ngã, đều ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn, rất tốt.

“Từ tư nghiệp.” “Từ tư nghiệp.”

Mấy người thấy hắn liền đặt bút xuống chào hỏi, không dám thở mạnh.

Dương Nghiễm đứng bên cạnh cười có phần khó xử, mấy người kia lại hơi ngại ngùng: “Dương giám thừa .”

Không trách bọn họ, không có cách nào, ai bảo Từ tư nghiệp có khuôn mặt lạnh như tiền kia... khí chất quá mạnh, quả thực có thể đóng băng bọn họ chết ở chỗ này.

Dương Nghiễm tỏ vẻ hiểu ý, cười híp mắt, giả vờ hỏi: “Được rồi, nghe nói Tiền bác sĩ [*] và Thái bác sĩ bảo các ngươi lúc rảnh rỗi thì đến đây sao chép sách phải không?”

sĩ [*] Tên một chức danh văn học thời xưa . ◎Như: nhà Đường có “thái học bác sĩ” , “thái thường bác sĩ”, “thái y bác sĩ”, v.v.

“Vâng ạ.”

Có vài người bắt đầu căng thẳng, sợ Từ Cảnh nói bọn họ không lo học hành mà ham mê tiền bạc, làm ô nhục phong thái quân tử.

Từ Cảnh thuận tay cầm một tờ giấy trên bàn lên, mực trên đó còn chưa khô, nét chữ thanh tú.

Hắn gật đầu: “Sao chép sách là cách rèn luyện tính tình tốt nhất, đã bắt đầu sao chép rồi thì phải tĩnh tâm, suy nghĩ nhiều, học hỏi nhiều. Thay vì sao chép từng chữ, chi bằng sao chép không nhìn — sao chép được câu trên có thể đọc thuộc lòng câu dưới là tốt nhất, như vậy sau khi sao chép xong, nhất định sẽ có những cảm ngộ mới.”

“Đa tạ Từ tư nghiệp chỉ điểm học sinh!”

Các giám sinh đều thở phào nhẹ nhõm, vui mừng: Từ tư nghiệp không mắng bọn họ!

Sau đó lại nghe Từ Cảnh nói: “Từ mỗ lúc nhỏ cũng từng sao chép vài cuốn sách cho ân sư, vừa rồi chỉ là một vài kiến giải nông cạn, chư vị có thể nghe hoặc không nghe. Nếu không còn việc gì khác, ta và Dương giám thừa xin phép đi trước.”

Từ tư nghiệp vậy mà cũng từng sao chép sách!

Các giám sinh trong lòng phấn khích, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không dám mở miệng. Thật sự là Từ tư nghiệp quá uy nghiêm, bọn họ không dám đến gần, không giống Dương giám thừa trông có vẻ dễ nói chuyện hơn.

Hơn nữa Từ tư nghiệp là Thám Hoa lang năm năm trước, chính là học sinh xuất thân từ Tứ Môn học, vị bác sĩ từng dạy hắn đến bây giờ vẫn còn khen ngợi hắn, rất có tài học thực sự.

Mấy người bọn họ đều là học sinh Tứ Môn học, ngày thường vì xuất thân không cao nên không ít lần bị một số người ở Quốc Tử học và Thái học kỳ thị, đều nén giận trong lòng, quyết tâm phấn đấu, Từ tư nghiệp chính là mục tiêu phấn đấu chung của những học sinh nghèo khó như bọn họ.

Dương giám thừa nhìn ra sự xôn xao của bọn họ, cố ý làm mặt nghiêm ho khan một tiếng: “Còn không mau đi ăn cơm?! Lát nữa sắp đánh chuông rồi đấy.”

“A!”

“Lại muộn thế này rồi!”

“Nhanh lên nhanh lên—”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)