“Nếu tôi sinh ra trong gia đình như cô, cho dù không học hành đến nơi đến chốn, thì đi bán hàng rong cũng có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, tuyệt đối sẽ không đến trước mặt từng người đàn ông một để than khổ, lừa gạt quà cáp của người ta rồi quay lưng tìm mục tiêu tiếp theo, cứ nhắm mắt đưa chân, tham vọng lớn hơn năng lực, chỉ khiến bản thân tự hủy hoại tiền đồ.”
“Cũng coi như từng là đồng nghiệp, tôi khuyên cô, đừng có mơ tưởng dựa dẫm đàn ông để leo lên cao, đường đi muôn lối, đừng có đi cầu độc mộc, đi cầu độc mộc rất dễ rơi xuống sông chết đuối, thanh xuân xinh đẹp cũng có thời hạn của nó.”
Tô Nhiễm vừa dứt lời, đám vệ sĩ bên cạnh đều hiểu rõ phẩm hạnh của Lâm Mỹ Quyên.
Ánh mắt nhìn cô ta cũng thay đổi.
Lâm Mỹ Quyên xấu hổ, quay người bỏ chạy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây