Tô Nhiễm biết anh chỉ nói vậy mà thôi, đến lúc thật sự nhận được nhiệm vụ, mặc quân trang trên người, quân lệnh như núi, có chức trách của bản thân thì làm sao còn để ý tới cô.
Cho nên việc cô có thể làm là cầu bình an cho anh, đồng thời biết quý trọng hiện tại.
“Biết là tốt rồi.” Tô Nhiễm dựa vào ngực anh, nước mắt vẫn không nhịn được yên lặng chảy xuống.
“Vợ, đừng khóc, đều là anh không tốt, sau này không nói chuyện này nữa.”
Lục Hành đau lòng hôn nước mắt của cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây