“Hôm đó lúc em lên xe buýt và quay đầu lại nhìn, thấy anh không quay đầu lại mà lái xe đi, em rất buồn.”
“Em cứ nghĩ anh không thích em chút nào...”
Lục Hành xót xa vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng nâng niu, hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nhiễm Nhiễm, xin lỗi em, là lỗi của anh. Hôm đó anh nên đuổi theo em mới đúng, nhưng sĩ diện không cho phép anh nói lời níu kéo, lại còn nghi ngờ em vẫn muốn ra nước ngoài, lo sợ em chỉ đùa giỡn tình cảm của anh.”
“Sau này anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa, mãi mãi tin tưởng em, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây