Buổi chiều tan làm, Vu Hướng Dương thế nào cũng phải đến nhà Trình Cảnh Mặc nhìn xem anh nuôi chó gì.
Mới vừa vào cửa đã thấy Vu Hướng Niệm từ trong phòng ngủ chạy ra, trong giọng nói không che giấu được vui vẻ: “Trình Cảnh Mặc, anh đã về.”
Giọng nói của Trình Cảnh Mặc là sự dịu dàng mà Vu Hướng Dương chưa bao giờ nghe qua: “Muốn ăn gì, anh đến nấu.”
“Ưm.” Vu Hướng Niệm nhíu mày tự hỏi: “Nấu mì, anh biết sao?”
Trong mắt hai người chỉ có lẫn nhau, hoàn toàn xem nhẹ Vu Hướng Dương đứng ở một bên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây